[CVBT] – Chương 86: Nhẫn kim cương 2

14 Th2

Ai bảo chưa tới đoạn cao trào, chương sau đó, ta đã cố ém đến Val mà các tình yêu không nhận, đau lòng quá ……

Mà chẳng cần nói, chương này có ai đó nhớ ai đó phải chạy đến gặp nè…. oa oa, ta bị vu oan, kịch tính thí còn rì….


Chương 86: Nhẫn kim cương 2

Tiêu Ký Phàm nâng tay cô ta lên, tâm trạng có chút rung động, chiếc nhẫn này đeo trên tay của cô ta lại có thể vừa vặn như vậy. Điều này, cũng rất trùng hợp thôi? Tay của cô ta lại có thể giống như tay người đàn bà kia?

“Làm sao vậy?” Duẫn Ngọc Hân thấy anh thất thần, nghi hoặc mà đánh giá anh.

Tiêu Ký Phàm thoáng cái đã hoàn hồn, nhìn nhẫn kim cương trên đầu ngón tay cô ta, lãnh đạm nói: “Cái nhẫn này không hợp với em, em bảo nhà thiết kế thiết kế lại từ đầu nhé”. Nói xong động thủ lấy cái nhẫn trong tay cô ta.

Duẫn Ngọc Hân tránh thoát khỏi tay của anh đang chuẩn bị rời đi, thoải mái cười: “Em cảm thấy rất đẹp, thiết kế cũng rất đặc biệt, em rất thích nó, không cần thiết phải thay đổi nữa”.

Tay Tiêu Ký Phàm lấy hụt đang dương trên cao, có chút bối rối: “Ngọc Hân, chiếc nhẫn này kim cương quá nhỏ, không thích hợp với thân phận của em, mau đưa cho anh”.

“Nhưng mà em rất thích”. Duẫn Ngọc Hân không tình nguyện chạm vào ngón tay, nhìn nhẫn kim cương: “Hơn nữa viên kim cương này cũng không nhỏ, chừng bốn cara”.

“Đưa lại đây!” Tiêu Ký Phàm không nhịn được mà ra lệnh.

“Không đưa!” Duẫn Ngọc Hân lùi về phía sau một bước, tủi thân trừng mắt với anh: “Em chờ anh nửa năm, cuối cùng cũng chờ được, anh lại muốn lấy đi?”

Kim cương đối với cô ta một điểm  căn bản là không có vấn đề gì, kim cương đối với cô ta mà nói, quá bình thường. Cô ta muốn chẳng qua là tự tay anh đưa cho cô ta nhẫn kết hôn mà thôi, dù cho không có kim cương, cô cũng sẽ rất vui vẻ.

Tiêu Ký Phàm nhìn cô khẽ hít một hơi, giọng nói ủ rũ nói: “Cuối tuần, anh nhất định mua cho em một cái đẹp hơn, đưa cái này cho anh”.

“Xác định?” Duẫn Ngọc Hân không dám tin tưởng mà liếc anh, dựa vào thường ngày lui tới, anh nhất định là có thể kéo dài ra, cuối tuần nhất định có thể quay về.

“Xác định”.

Duẫn Ngọc Hân “ưhm” một tiếng, tháo nhẫn kim cương trong tay xuống, không nghe không muốn mà đưa tới trước mắt anh. Tiêu Ký Phàm nhận lấy nhẫn kim cương, dùng vải nhẹ nhàng phủ lên.

Không phải anh không có thời gian đi mua nhẫn kim cương, chẳng qua gần đây càng ngày càng không muốn kết hôn mà thôi, nguyên bản vẫn đều theo ý của Tiêu phu nhân thuận theo tự nhiên mà thôi. Nhưng mà gần đây anh đột nhiên bắt đầu chán ghét loại sắp xếp này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tử Hàn đột nhiên hiện lên trong đầu anh.

Trong lòng anh kinh hãi, lắc lắc đầu, anh làm sao lại  nghĩ đến cô vào lúc này chứ? Là bởi vì gần đây tiếp xúc với cô nhiều quá sao?

Tối hôm qua bị một trận pháo oanh của Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn thiếu ngủ nghiêm trọng đi vào tòa cao ốc của công ty, chưa bao giờ mua báo chí nhưng cô ngày hôm nay ngoại lệ mua một tờ báo giải trí.

Nhìn ảnh chụp của Vương Văn Khiết hoang mang, hoảng sợ trên trang nhất, cô nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Em lại có thể cười được?” Tiếng cao vút của Vương Văn Khiết thoáng cái vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô tội nhìn chị, nịnh nọt nói: “Chủ tử, em không bao giờ… cười nữa”.

Vương Văn Khiết căm giận trừng mắt với cô, nói: “Em có biết không, có một quỹ nhi đồng mời chị chủ nhật này đến đó đàn một khúc, nếu như chỗ nào cũng mời thì hay rồi, phải từ chối sao đây, không đi đến quỹ nhi đồng này, chị sợ nhân dân toàn quốc đều sẽ khinh bỉ chị!”

“Chị ngày hôm qua không phải tuyên bố từ nay về sau không chạm đến đàn nữa sao?” Lâm Tử Hàn rụt rè hỏi thăm, ngày hôm qua chị ấy chính là rất lớn tiếng tuyên bố, từ nay về sau rút khỏi làng giải trí.

Mới nổi danh thì rút khỏi, khiến cho đoàn phóng viên kia suy nghĩ miên man.

“Nói chung chị lần này là bị em hại thảm”. Vương Văn Khiết nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chờ coi, một ngày nào đó chị sẽ ăn miếng trả miếng!” Nói xong, giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu mà bước hướng tới phòng làm việc.

Lâm Tử Hàn chà chà cánh tay, lời của chị, làm cho cô nổi da gà khắp người, quay người chuẩn bị hướng tới phòng làm việc của mình. Đường trước mặt đột nhiên bị chặn lại, Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá cô, một lúc lâu sau cười giễu cợt một tiếng nói: “Nữ vương đàn piano! Đứng ở Tiêu thị không cảm thấy tủi thân sao?” Trong giọng nói lộ vẻ ganh ghét.

“Không cảm thấy”. Lâm Tử Hàn đáp: “Nếu như giám đốc Duẫn Không có chuyện gì, tôi đi trước làm việc”.

Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, vừa tức lại không biết làm sao. Cô ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cho cô cút ra khỏi Tiêu thị!

Lâm Tử Hàn hôm nay qua coi như thuận lợi, sau khi đúng giờ tan việc đưa Tiểu Thư Tuyết đi dạo qua siêu thị, đã lâu không đưa con bé đi dạo, trong lòng có chút áy náy.

Tuy rằng cô đi ra ngoài sẽ xuất huyết nhiều (ý là tốn tiền), vì để tiểu công chúa hài lòng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Khi tiến vào trước cửa hàng, Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhỏ chăm chú mà đếm ra: “Mẹ, con muốn mua bóng nhiều màu, còn muốn mua chocolate, còn muốn mua…”

“Dừng!” Lâm Tử Hàn quan sát con bé, tức giận nói: “Mẹ con không phải quỷ, cảm phiền con hợp tác”.

“Mẹ thật nhỏ mọn!” Tiểu Thư Tuyết bĩu môi mất hứng nói, sau đó khuôn mặt lập tức cười tươi tắn kêu lên: “Chú Lãnh!”.

Lâm Tử Hàn sửng sốt, ngẩng đầu mới phát hiện Lãnh Phong không biết khi nào thì xuất hiện trước mặt cô. Lãnh Phong xoa đầu Tiểu Thư Tuyết, hướng Lâm Tử Hàn mỉa mai nói: “Lần trước phát súng kia không phải bắn lên người cô, nên cô không coi đó là bài học đúng không?”

“Hả?” Lâm Tử Hàn trong lúc nhất thời không hiểu ý anh, sau khi suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh hiểu ra, hắc hắc cười nói: “Lần trước thực sự cám ơn anh nha, nhưng mà người nọ không phải bị bắt sao?”

“Người muốn kim cương không phải chỉ có một người là hắn”.

“Thực ra không có việc gì nữa”. Lâm Tử Hàn không cho là đúng, đánh giá anh nói: “Anh sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Lãnh Phong cười lạnh một tiếng, kéo tay cô, đem một sấp tiền cầm trong tay nhét vào trong tay của cô, thản nhiên nói: “Tôi tới là trả lại tiền, tôi cũng không muốn có danh tiếng bất lương do thiếu nợ không trả”.

“Danh tiếng của anh vốn cũng không tốt”. Lâm Tử Hàn lẩm bẩm nói.

“Cô nói cái gì?” Mắt Lãnh Phong nghiêm lại, trừng mắt với cô. Lâm Tử Hàn vội xua tay, ha ha cười nói:

“Tôi nói thực ra tiền này có thể không trả, mọi người đều là bạn bè”. Lời nói còn ở trong miệng, tiền đã nhét vào trong ví. = =”

38 bình luận to “[CVBT] – Chương 86: Nhẫn kim cương 2”

  1. mimi 14/02/2011 lúc 10:55 #

    tem

  2. nhoxchip5212 14/02/2011 lúc 11:02 #

    Thanks!

  3. Thuynhoc20 14/02/2011 lúc 11:06 #

    Phong bi ah

  4. lyhuongngu1002 14/02/2011 lúc 11:13 #

    hic!phuc mai ma van truot tem:L

  5. sieuluoi91 14/02/2011 lúc 11:13 #

    bao giờ mới nhận ra nhau vậy ss ơi

  6. Vivian_nguyen 14/02/2011 lúc 11:18 #

    thanks

  7. linh 14/02/2011 lúc 11:21 #

    Thanks

  8. mai ha 14/02/2011 lúc 11:21 #

    thanks

  9. sahitori 14/02/2011 lúc 11:23 #

    em phục chị luôn Tử Hàn à T___________T

    Happy Valentine nàng nhé XOXO

  10. hoahoa 14/02/2011 lúc 11:30 #

    thanks

  11. anina 14/02/2011 lúc 11:32 #

    hahaaa chắc là ko có oan uổng đâu, cô nàng Phiêu Du ah =)) =)) =))
    mà nàng “bồi thường” có 1 chap (à ko, 1/2 chap chứ), thấy ……. còn ít quá hihiiii
    mong đọc được truyện của nàng liền liền đó nha 😉

    • Yu Yu 14/02/2011 lúc 11:46 #

      ô ô, oan thiệt mờ, ng ta đang để dành nga

  12. karacami 14/02/2011 lúc 11:51 #

    hahaha. Lâm Tử Hàn buồn cưòi quá

  13. tranghihi 14/02/2011 lúc 11:55 #

    Thankssss
    Happy Valentine’s Day

  14. kienrom 14/02/2011 lúc 11:56 #

    Post nữa đi Yu đọc ít quá, không đủ kekek, nhưng dù sao vẫn phải cám ơn em, đã bỏ công mà dịch cho mọi người ,
    CHúc em có một ngày Valentine thật vui vẻ nhé

  15. Tuong Van 14/02/2011 lúc 12:03 #

    hi hi hi cam on Du

  16. mộng 14/02/2011 lúc 12:10 #

    thanks ss

  17. tường vi 14/02/2011 lúc 12:45 #

    thank ss

  18. schwar 14/02/2011 lúc 12:59 #

    thanks Yu, happy V

  19. xuxoa 14/02/2011 lúc 13:07 #

    cam on ban nhieu nhe!

  20. bebi 14/02/2011 lúc 13:24 #

    nua dau nang? van thieu qua thi phai

    • Yu Yu 14/02/2011 lúc 14:38 #

      người ta đang bận nga, đợi chút nàg, hn sẽ có đủ

  21. todong91 14/02/2011 lúc 13:27 #

    thks nàng

  22. minhanh_09 14/02/2011 lúc 13:38 #

    thanks nàng nhiều

  23. meomeo 14/02/2011 lúc 14:39 #

    nàng ơi ta vẫn còn mún đọc nữa… nhưng ta sẽ cố gắng chờ, cố lên nàng nhé, ta iu nàng, chúc nàng V vui nha!

  24. that_la_nhat 14/02/2011 lúc 15:33 #

    thanks!^^
    valentine vui ve
    *chut*

  25. pearlng 14/02/2011 lúc 16:32 #

    Happy Valentine (hỏi nhỏ, sáng giờ nhận hoa và chocolate chưa?)

  26. ly 14/02/2011 lúc 17:12 #

    thanks ss

  27. ~^^~phjnphjn~^^~ 14/02/2011 lúc 17:39 #

    Valentine zui zẻ ha!
    Mà đến chap bn thì a nhận ra chị zợ nàng?

    • Yu Yu 14/02/2011 lúc 17:56 #

      sắp rùi nè, mình đang bò lên đây

  28. Thanh Thanh 14/02/2011 lúc 19:34 #

    Góp ý: “Tiếng cao như decibel của Vương Văn Khiết” Thực ra decibel là đơn vị đo âm thanh nên kô thể dịch như zậy đc. Có thể dịch thế này đc kô “Tiếng hét với âm lượng lớn của Vương Văn Khiết” hehe…iem dốt văn lém nên có j` pà kon đừng chọi đá iem…mà tớ cũng góp ý thui nên Yu đừng ghét bỏ tớ mà kô dịch nữa…tội tớ lém…T_T

    • Yu Yu 14/02/2011 lúc 20:00 #

      keke, tks bạn nhé
      cơ mà trong bản trung lẫn bản QT đều có cả [decibel và âm lượng và thanh âm] cho nên khó bỏ lắm
      tks bạn nhìu
      sau này mình sẽ chỉnh lại

  29. banhmikhet 14/02/2011 lúc 19:50 #

    thanks nàng

  30. sun 15/02/2011 lúc 18:18 #

    THANK SS

  31. socxanh 21/07/2011 lúc 14:19 #

    Thanks.

  32. fanhnguyen 20/10/2011 lúc 14:27 #

    thanks

  33. Khanh03 28/11/2011 lúc 08:34 #

    Thanks

Trackbacks/Pingbacks

  1. Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài [HOÀN] – Thiên Cầm | Koi's Blog - 12/07/2012

    […] Chương 86 ♥ Chương 87 ♥ Chương 88 ♥ Chương 89 ♥ Chương 90 […]

Bình luận về bài viết này